Tổng số bài gửi : 76 Points : 51613 Reputation : 1 Join date : 11/10/2010 Age : 32 Đến từ : thai binh Họ Và Tên : Bùi Đức Thanh
Tiêu đề: Em là cô bé HIV còn trinh Sun Nov 07, 2010 1:35 pm
Thầy ơi! Em sắp chết rồi!
- Vớ vẩn!- Bất giác tôi đưa tay lên xoa đầu cô ta như tôi vẫn làm với đứa cháu gái ở nhà vậy. Mùi hương từ mái tóc màu hạt dẻ tỏa ra .. - Thầy ơi, em bị HIV!
Bàn tay tôi chợt lạnh toát và sống lưng thì đông cứng lại. Tôi ước gì mình để quên phắt quyển sách cho xong!
Mấy ngày sau Dung không đi học, tôi thở dài và cho lớp nghỉ sớm. Về nhà lướt web mà đầu óc tôi cứ lởn vởn hình ảnh người con gái đấy..
2h am
Tôi lai dắt xe ra khỏi nhà, nhưng tôi tránh cái hồ đấy ra và phi xe lên cầu Long Biên. Ôi chúa oi, bây h thì tôi tin vào hai chữ duyên số rồi. Dung đang ngồi trên thành cầu và .. hát. Khi thấy tôi, cô toan phóng xe đi. Nhưng tôi đã giữ kịp!
- Em không hư hỏng gì thầy ạ! Em còn chưa ôm lấy một người đàn ông! Chỉ vì một lần đi tình nguyện tháng trước trong bệnh viện! - Em đã đi xét nghiệm chưa? - Thầy lại vui tính rồi. Tất nhiên là rồi! - Mấy lần? - Còn mấy lần, một lần là quá đủ! - 3 lần mới đủ! - Thôi, em xin thầy, để ê chề hơn ạ? Thầy làm sao hiểu được? Chẳng sớm thì muộn em sẽ chết, nhưng em không muốn nhìn thấy cái hình ảnh người mình lở loét, người ta xa lánh. Em không muốn thầy có hiểu không? Liệu có ai tin là em chưa một lần quan hệ mà dính vào cái bệnh này không hả trời? Em là một con HIV còn trinh!
Trong đời mình tôi chưa bao h nghe ai và cái gì chăm chú đến như thế. Dung khóc , và nhìn tôi. -Em chỉ ước được một lần trong đời làm đàn bà trước khi đi khỏi cái chốn này thôi!
Em nhìn tôi và tôi hiểu. Chúng tôi cứ ngồi với nhau như thế đến tận 5h sáng!
Sáng hôm sau tôi dẫn Dung đi xét nghiệm. 1 tuần sau mới có kết quả. Tôi bảo đến lúc ấy nếu vẫn là dương tính tôi sẽ làm cho em cái ước muốn ấy. Và cười bảo rằng:” Dù sao thì anh cũng đọc nó lên mà”
Một tuần này tôi chỉ sợ Dung làm liều. Tôi đã hỏi em kĩ và em bảo ngay khi bị kim đâm vào tay em đã đi rửa và uống thuốc điều trị. Nhưng Dung cảm thấy người có vẻ khác???
Chúng tôi đi chơi với nhau suốt tuần ấy, và tôi phát hiện là cô nhóc HIV ấy rất xinh khi mặc váy. Cô ấy thích ăn kem, và có thể dỗ mọi thứ bằng kem. Cô nấu ăn ngon và ghét nấu ăn. Cô bảo sẽ chỉ nấu ăn cho thằng chồng nếu nó đứng đằng sau ôm cô. Tôi bảo thế thi hôi chết. Tự nhiên cô lại thần người vì cái từ cuối cùng ấy. Tôi trách mình dại miệng !
Tối ngày thứ 6.. - Thầy ơi, nếu ngày mai có kết quả rồi thầy còn giữ lời hứa với em không? - Còn chứ- Nói đến đây tôi thấy miệng mình đắng ngắt. Tôi đúng là điên rồi, một thằng điên rỗi việc. Tôi đâu thiếu người để làm cái việc đấy chứ? Nhưng lương tâm mách bảo cái lưỡi của tôi, cái đầu của tôi gật và gật. - Thế thì ngay tối nay đi! - Không.. - Tại sao, đằng nào thầy cũng làm mà. Và nếu là âm tính thì thấy cũng có mất gì đâu? Hay thầy sợ? - Dung, em chẳng hiểu gì cả.. - Em quá hiểu là khác..
Em cứ nhìn đăm đắm vào tôi. Và tôi thấy em đẹp. Chúng tôi dừng ở một hàng thuốc tôi vào mua bao cao su.
Sáng hôm sau, tôi để Dung đi bộ vào một mình trên con đường nắng chói chang ấy. Em bảo :” Anh đứng ngoài này, tiết kiệm 2 nghìn gửi xe, tý khao em đi ăn chè chúc mừng em và anh đã được bên đấy nhận học luôn!”. Tôi chỉ cười như sắp mếu, có cảm giác như mình là thằng hèn. Sau đêm qua, tôi đã giúp em thực hiện cái ước muốn ” lớn nhất của đời người con gái”, nhưng cũng từ đấy cảm giác nhục bám theo tôi đằng đẵng suốt mười mấy tiếng đồng hồ qua. Nếu kết quả đúng như tôi linh cảm thì tôi nợ em. Nếu không đúng, tôi lại càng không đang tâm dứt lòng ra đi, để cho em ở nhà với bệnh tật. Tôi chỉ lờ mờ cảm nhận, nếu tôi dời chân khỏi mảnh đất này thì em, với cái mầm bệnh ấy cũng chẳng còn nuối tiếc gì để sống. Đêm qua, ôm em trong lòng, tôi bảo em hãy ráng sống cho dù kết quả ra sao. Em rúc mặt vào người tôi, tự nhiên bật cười rúc rích :” Nếu em không mang cái bệnh này thì em sẽ cắn cho anh một cái!” làm tôi hơi chột dạ, rồi lại buồn cười. Em khe khẽ thì thầm:” Em chẳng muốn trời sáng anh ạ!”. Tôi yêu em ngay từ câu nói ấy!
10 phút sau..
Rồi em cũng đi ra. Tôi gần như đoán được kết quả của mẩu giấy nhỏ em cầm nơi tay qua dáng đi chầm chậm ấy. Bây giờ đây, tôi vừa muốn lao đến ôm em, vừa ước mình chưa bao h đặt chân vào đời người con gái này. Có lẽ tôi là một thằng hèn chẳng? Nhưng cả đời tôi, tôi sợ nhất là nước mắt đàn bà. Họ khóc vì sung sướng cũng làm ta bối rối, khóc vì đau khổ trước mắt ta thì còn tệ hơn. Nước mắt của họ làm ta có cảm giác bất lực, đần độn và khó xử nhất là khi ta chẳng thể tỏ chút cái khí phách sức mạnh của thằng đàn ông ra giải quyết.Và bây h tôi đang ở trong cảnh đấy. Em đến bên cạnh, không nói gì cả, chợt vòng tay ôm lấy eo tôi, dựa đầu vào lưng tôi rồi khẽ khẽ nói:”Mình vẫn đi ăn chè nhé anh!”. Hình như áo tôi ướt! Chắc là mồ hôi ..
Ringg..g..g
Em ra mở cửa trong bộ váy hồng. Đã hai tuần chúng tôi chưa gặp nhau, không phải vì em nghỉ học mà vì tôi đã nghỉ dạy ở trường. Em nhìn tôi cười: - Em chào anh thầy! - Mai anh đi phỏng vấn visa. Nếu em nói.. anh sẽ ở lại ..
Em nhìn tôi trân trối, như thể tôi vừa phun ra một thứ gì bẩn thỉu đáng khinh vậy.
- Anh muốn nhìn em lở loét, ốm đau rồi anh mới hài lòng à? Hay anh muốn làm một vị thánh sống của đời của một kẻ HIV. Xin lỗi anh, nhưng nếu anh nghĩ anh cần có trách nhiệm với em sau chuyện ấy thì có lẽ anh đã nhầm! Em tự nguyện và nó sẽ là một kỉ niệm đẹp theo em dưới ba tấc đất. Nếu anh nhìn thấy em trong giai đoạn cuối, liệu anh có không khỏi rùng mình khi nghĩ mình khi nghĩ đến đêm hôm đấy không? - Dừng lại một chút, em thở hắt ra rồi nhìn tôi cười- Đừng vì em mà hủy hoại tiền đồ của mình anh nhé. Thật ra em chọn anh một phần là vì anh sắp đi khỏi đây, anh có hiểu em không? Nói rồi em chào tôi và đóng cửa lại..
3 tuần sau..
Tôi đã nhận lớp và đang bỡ ngỡ với cuộc sống mới của mình. Việc đầu tiên sau khi hoàn thành thủ tục nhập học là tôi đặt mua một cái lap qua mạng để chấm dứt sớm việc phải lên thư viện quá nhiều lần trong một ngày và quá nhiều tiếng trong một lần. Hôm nay tôi mới có thời gian vào check mail, rất nhiều thư mới. Tôi để ý có một email: dungkh. Là em!!
Tôi click đên 3 lần chuột và rủa thầm cái mạng sao mà chậm như rùa. Bức thư mở ra. Chẳng có gì cả. Tôi thoáng thất vọng và lo lắng nhưng rồi chợt nhận ra có 1 file đính kẻm. Một file ảnh thì phải!
Tôi mở ra. Bức ảnh chụp tờ giấy xét nghiệm của em: Âm tính. Bên dưới có dòng chữ: Em yêu anh!
Trời ơi, ước gì tôi có thể bay về vn lúc này để cắn cho em một cái!
acquy
Tổng số bài gửi : 76 Points : 51613 Reputation : 1 Join date : 11/10/2010 Age : 32 Đến từ : thai binh Họ Và Tên : Bùi Đức Thanh
Tiêu đề: Re: Em là cô bé HIV còn trinh Sun Nov 07, 2010 1:54 pm
tam quốc diễ nghĩa =))
Anh hùng tam quốc
Một hôm Lữ Bố bùng họp đi chat, nhưng Lữ Bố lại mang theo cái tính lấc cấc ra hàng chat nên bị mấy thằng trẻ con nó đánh cho nhớ mẹ... Ôm đầu chạy về nhà, vừa mở cửa thì thấy ngay thằng Trương Liêu đang nằm với Điêu Thuyền... Bố hét lên:
- Thằng dog, dám vào tận nhà tao ăn hàng của tao... mày ra đây tao với mày chơi như 2 thằng đàn bà à quên đàn ông...
Trương Liêu:
- Ok, nhưng không húc nhau đâu đấy vì tao đếch có sừng......
Sau khi ra ngoài, Bố rỉ tai Trương Liêu:
- Thôi, dù sao tao với mày cũng là chiến hữu... chẳng lẽ lại giết nhau vì 1 con hàng... Bây giờ tao với mày giả chết, nó chạy đến ôm thằng nào khóc thì nó là của thằng đấy...
2 tiếng hự vang lên rất to, Điêu Thuyền mở cửa chạy ra rồi gào to:
- Chui ra đi anh Chử (Hứa Chử) ơi, 2 thằng ngu nó chết hết rồi... ...
Lại nói về Điêu Thuyền......
Điêu Thuyền lúc vừa ra đời đã bị rơi vào sọt dưa chuột nên lớn lên rất lẳng lơ(???) Chính vì thế nên dù đã có chú lợn Đổng Trác, con Hổ Lữ Bố và con sói Trương Liêu vẫn thấy thèm thuồng... Mặc dù rất sợ bệnh bò điên nhưng Thuyền quyết định thịt nốt con Trâu Hứa Chử cho đủ bộ tứ...
Sau bao ngày quần sọc áo 2 dây hở rốn, mắt đảo như rang lạc cuối cùng Thuyền cũng dụ được Chử mời vào nhà...
Vừa vào đến nhà, thú tính nổi lên... Thuyền nhảy ngay lên giường cởi bỏ xiêm y và gào lên:
- Anh Chử, Anh hãy hành hạ em đi!!! Chử ngơ ngáo:
- Hả... hả... hành hạ à!!! Thuyền càng gào to:
- Vâng nhanh lên, hãy hành hạ em đi anh... !! Chử ngáo ngơ:
- Hả... hả... hành hạ thế nào... hành hạ bằng cái gì giờ??? Thuyền không nhịn nổi thét lên:
- Sao mày ngu thế... hành hạ tao bằng cái mày vẫn dùng để đi tiểu ý (???) Chử gãi đầu gãi tai:
- Thế ah, đấy là em đòi đấy nhé... nói đoạn Chử cúi xuống gầm giường lôi ra cái bô rồi quai 1 phát thật mạnh vào đầu Điêu Thuyền..
Trời xanh trót đã sinh Công Cẩn
Trần thế sao còn nảy Khổng Minh?
Sử sách chép rất rõ chuyện Khổng Minh ba lần trêu tức Chu Du, nhưng các sử gia không biết rằng trước ba lần trêu tức đó, Chu Du đã từng là bại tướng của Khổng Minh. Đầu đuôi câu chuyện như sau:
Hồi đó Khổng Minh và Chu Du đều còn trẻ và còn nghèo rớt mùng tơi. Khổng Minh ở Kinh Châu, Chu Du ở Ngô Quận, hai người chưa gặp mặt nhau bao giờ nhưng đã nghe danh tiếng “học giỏi” của nhau. Một hôm, chàng trai Khổng Minh quyết định phải chấm dứt tình trạng thất nghiệp của mình và đi tìm việc làm (không lẽ cứ ăn bám xã hội mãi). Trên đường đi chàng gặp một bà thầy bói mù, bèn tấp vào… xem bói. (Chẳng có gì vô lý đâu, vì Khổng Minh tuy cũng biết bói nhưng người ta thường nói tự bói cho mình đâu có nghiệm, đúng không nào?)
Bà thầy bói phán: “Số cậu về sau rất khổ, chưa đầy 30 tuổi đã phải lăn lộn ngoài sa trường. Ngoài 40 phải vào sinh ra tử ở nơi chó ăn đá gà ăn muối (tức xứ Nam Man). Ngoài 50 thì lìa đời vì mắc phải căn bệnh thế kỷ!”
Khổng Minh xua tay: “Thôi, thôi, bà khỏi cần nói, mấy chuyện đó trong ‘Tam Quốc Diễn Nghĩa’ của La Quán Trung có viết cả rồi. Tôi chỉ muốn hỏi bà: tôi muốn mau giàu thì phải đến nước nào để làm việc? ”
Bà thầy bói đáp không cần suy nghĩ: “The United States of America. ”
Khổng Minh nhăn mặt: “Bà nghĩ cái thân còm cõi này có thể đạp xe đạp qua tới bển sao? Trong phạm vi CHND Trung Hoa thôi!”
Bà thầy bói nói: “Nếu vậy thì cậu nên đến nước Thục. ”
“Tại sao? ” Khổng Minh thắc mắc.
“Vì ta mới chỉ đường cho Tuân Úc sang nước Ngụy, Tử Kính về nước Ngô rồi. Nếu cậu chọn Tây Thục, ‘tỉ lệ chọi’ sẽ thấp hơn. ”
Khổng Minh nghe nói thấy chí lý, bèn từ biệt bà thầy bói và nhằm hướng Tây thẳng tiến.
Sau khi vượt qua bao đồi núi thác ghềnh, cuối cùng Khổng Minh cũng lò mò tới được Thành Đô. Khổng Minh xin vào yết kiến Lưu Bị, hai người cùng nhau bàn luận việc quân việc nước, những cơ hội và thử thách sau khi gia nhập WTO, và nguyên nhân thất bại của thể thao nước nhà tại đại hội ASIAD vừa qua. Cuối cùng Lưu Bị nói:
“Ta rất hài lòng khi đàm luận cùng ông, nhưng ngặt nỗi có một tay khét tiếng là Chu Công Cẩn cũng vừa đến xin làm quân sư quạt mo của ta, nên hơi khó xử. Thôi thì ngày mai ta sẽ tổ chức một cuộc thi tuyển công chức để hai người có cơ hội thi thố tài năng. Vậy ông hãy về chuẩn bị cho kỹ. ”
Khổng Minh trong bụng căm hận mụ thầy bói xỏ lá (sao mụ không chỉ cho thằng Du này qua hai nước kia mà lại bảo nó đến đây ám ta?), nhưng cũng phải gượng vâng lời. Sáng hôm sau, hai danh sĩ hội ngộ tại nơi trường thi. Chu Du cười, hỏi đểu:
“Các hạ có phải là Gia Cát Khổng Minh, tác giả của mấy bài văn rợn tóc gáy mà báo chí đã đăng trong thời gian gần đây đó chăng? ”
Khổng Minh cũng không vừa: “Còn các hạ chắc chắn là ‘ông trùm quay cóp’ nổi tiếng hai miền Ngô Sở. Kỳ thi nào các hạ cũng để lại cả tấn ‘phao’, tội nghiệp cho những người lao công dọn dẹp vệ sinh lắm biết không? ”
Lưu Bị ngắt lời: “Hai thí sinh đã có mặt, vậy cuộc thi có thể bắt đầu” rồi tự tay phát đề thi cho hai người.
Thời gian làm bài thấm thoắt trôi nhanh, mặt Khổng Minh tái xanh như tàu lá chuối vì chàng đã bị ‘trật tủ’ nặng nề. Cuối cùng, chuông thu bài vang lên, Lưu Bị đích thân thu và chấm bài ngay tại chỗ (vì chỉ có 2 thí sinh mà thôi).
Lưu Bị đọc kết quả: “Gia Cát Lượng đậu, được phong chức thừa tướng, Võ hương hầu. Còn Chu Du thì chim cút!”
Chu Du phản đối: “Tài tôi đâu thua gì hắn, tại sao đại vương lại chọn hắn mà hắt hủi tôi? ”
Lưu Bị đáp: “Đúng là cả hai đều dốt như nhau, nhưng vì ngươi cóp bài của hắn nên ngươi bị loại.”
Chu Du: “Bằng cớ đâu? Bằng cớ đâu? ” (Câu này về sau được các quan trong ngành thể thao, đặc biệt là môn bóng đá học thuộc lòng. Nghe nói họ còn tôn Chu Du làm thủy tổ môn bóng đá.)
Lưu Bị đáp: “Đề ra là: ‘Câu 1: Hãy viết 10. 000 chữ số thập phân của số Pi. Câu 2: Có bao nhiêu thí sinh trả lời giống như các hạ. ’ Đáp án của hắn là: ‘Câu 1: Tôi không biết. Câu 2: Không có. ’ Còn ngươi trả lời là: ‘Câu 1: Tôi cũng thế. Câu 2: 1 đứa. ’ Ngươi còn chối cãi gì? !”
Và đó là lần đầu tiên Chu Du uất ức thốt lên câu cảm thán: “Trời đã sinh ra Du, sao còn sinh ra Lượng? !? !”